Khái niệm mới!!!

Mình từ nhỏ đã thích Toán, thích tìm hiểu về Toán học, về các khái niệm và những con số (chính xác cụm “từ nhỏ” này là từ thời học bảng cửu chương chứ không phải thiên tài bẩm sinh gì). Khi tiếp xúc với khái niệm mới toanh, mình luôn dành ra nửa tiếng để hiểu và mở rộng thêm từ chúng những ý nghĩa sâu xa hơn. Điển hình nhất là cái “hằng đẳng thức đáng nhớ” gây ám ảnh bao thế hệ học sinh ấy. Hồi đó giáo viên cũng vứt cho 7, 8 cái hằng về nhà học, rồi mai lên trả bài. Sợ lắm.

Giáo viên dọa học vầy thôi chứ chẳng đứa nào nhớ rõ. Mai vô đứa nào cũng ấp úng mấy câu cà lăm như “a…aaa + b… bbbằng…” như đi khám răng miệng. Riêng mình thì cứ nhớ nhớ quên quên, lúc tự nhủ nên đặt dấu nhân vào đó lại nhầm sang dấu cộng. Cô giáo lúc đó nhìn mặt rất chán nản, bảo “ôi thôi tui thua mấy đứa rồi, học kiểu này chắc chớt”. Mình nghe mà tức lắm. Không lẽ chịu thua, để cho Toán nó hả hê bốp bốp mấy cái vào mặt vầy sao.

Không được.

Tối đến. Giấy, viết, mực sẵn sàng. Chiến!!!

Bắt đầu từ cái số 1) (a + b)2 = a2 + 2ab + b2

Đối với cái đầu trong sáng của một học sinh lớp 8, mình tổng kết vấn đề lại thành một câu hỏi: “Từ đâu, thứ thần kì nào đã giải phóng hai vị anh hùng ab khỏi cái ách thống trị của hai cái ngoặc tròn vo để tạo thành thằng nhóc 2ab oái oăm kia?”

Như thói quen, mình giải theo từ trái sang phải, tức là sẽ bắt đầu từ vế trái của biểu thức. Đội mũ hai nghĩa là cả 2 cái ngoặc nhân lại với nhau, tức là (a+b)(a+b). Tiếp đến mình phá tung bức tường ngoặc đá bằng kiến thức lớp dưới, để rồi vế trái chỉ còn: a2 +ab+ab+b2. Đến đây thì mình hí hửng lắm, vì chỉ còn việc nhập hai thằng ab lại làm một: 2ab, là xong. Vấn đề đã được giải quyết! Hooray.

“Sao cô không giải thích theo kiểu này nhỉ? Dễ phết”.

Với một quá trình tương tự, mình đã lập nên chiến công vang dội ở những cái tiếp theo, tiếp theo, và cuối cùng.

Ngày mai lên lớp, mình đã thuộc làu bảng hằng đẳng thức đáng nhớ ấy, và nhận được những con mắt trầm trồ và tràng vỗ tay tán thường (thực ra chỉ có trong tưởng tượng thôi vì những đứa khác đang vội vã học vì sợ sắp tới mình lên trả bài). Mình về chỗ, tinh thần sảng khoái yomost, cùng nụ cười trên môi trong không khí u ám của lớp học.

Mình vượt qua chương trình Toán cấp 2, cũng như Toán 10 và nửa đầu 11 như thế đấy. Dễ như bỡn.


Rối mình gặp kẻ thù mới. Trong làn bụi mù của miền viễn Tây xa xôi, Phát đã nhìn thấy con người ấy. Thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói trắng xóa, với cây súng lăm lăm trong tay có thể phát nổ bất cứ lúc nào, bóng hình tên tội phạm khét tiếng với mã hiệu LAN11 – Đạo hàm – hiện lên với thân hình khổng lồ. Một mình hắn thôi cũng đủ sức đè bẹp ngôi trường thân thương cùng hàng nghìn học sinh.

Hiệp 1, hắn có sự hỗ trợ đắc lực từ đồng nghiệp (mình không dùng từ đồng bọn đâu nhé), cô Toán lớp 11 (mình xin không xưng tên). Hai người kết hợp với nhau đã xả hàng trăm viên đạn công thức vào tụi mình, khiến đứa nào đứa nấy cũng lăn ra ngủ. Uy lực khủng khiếp đến kinh người. Chưa bao giờ học sinh lại đối diện với một tình huống éo le hơn cả chị Dậu như thế.


Câu chuyện rất thú dị phải không? Tuy chỉ là một chuyện tiếu lâm gây cười (ít nhất do mình nghĩ vậy), nhưng đó thật sự là những gì đã xảy đến với mình năm lớp 11. Hai từ đúng nhất cho cảm giác lúc ấy của mình là: KHÓ CHỊU. Phải đấy. Mình chẳng hiểu cái cóc khô gì cả. Bài tập thì nào cho hàm số rồi kêu lấy đạo hàm, trong khi mình chẳng biết đạo hàm là cái mô tê gì cả. Đạo hàm là cái chi, là cái chi?

Và đó sẽ là chủ đề của bài viết sau…

One Reply to “”

Leave a comment

Design a site like this with WordPress.com
Get started